Ngày Huy được bổ nhiệm làm phó giám đốc, anh ta cười suốt cả buổi tối, nâng ly với từng người, nhưng chỉ có một người không cười – đó là vợ anh, Linh.
Cô ngồi im trong góc phòng khách, mắt nhìn trân trân vào tấm gương soi phản chiếu hình ảnh mình trong chiếc váy đỏ, môi vẫn còn vương chút son. Từ giờ trở đi, mỗi khi nhìn thấy màu đỏ, cô sẽ nhớ đến đêm đó – đêm mà chính chồng mình đã đẩy cô vào tay người đàn ông khác.
Huy vốn là người tham vọng. Anh ta xuất thân tỉnh lẻ, luôn tự ti vì mãi không được sếp để ý. Mọi thứ thay đổi khi ông Phát – giám đốc công ty – tỏ ra “có hứng thú” với Linh, người vợ trẻ đẹp mà anh ta luôn khoe khoang.
Ban đầu, Huy tức giận. Nhưng chỉ vài ngày sau, khi biết tin sếp sắp nghỉ hưu và đang tìm người kế nhiệm, trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ độc địa.
“Chỉ cần một lần thôi, sau này em sẽ chẳng phải lo gì nữa. Cả đời này, anh sẽ bù đắp cho em…” – Huy nói, giọng run run.
Linh nhìn chồng, tưởng anh đang đùa. Nhưng khi thấy Huy đặt chiếc váy mới lên giường, kèm lời dặn “sếp thích phụ nữ dịu dàng”, cô chết lặng.
Đêm đó, Linh bị ép phải dự buổi tiệc riêng. Cô không nhớ mình đã uống bao nhiêu rượu, chỉ nhớ ánh mắt chồng khi đưa cô đi – không phải đau khổ, mà là toan tính.
Ba tháng sau, Huy thật sự được thăng chức. Anh ta hân hoan nói về “nỗ lực và cơ hội”, còn Linh im lặng gói đồ, chuyển sang phòng riêng.
Cô không cãi, không khóc, chỉ nói đúng một câu:
“Anh có thể bán em một lần. Nhưng anh sẽ không biết khi nào, em đòi lại món nợ đó.”
Một năm trôi qua. Huy lên chức giám đốc chi nhánh. Anh ta bắt đầu nghĩ mình đã thắng. Nhưng ngay khi công ty chuẩn bị ký hợp đồng lớn nhất với đối tác nước ngoài, toàn bộ email, ghi âm và hình ảnh trong đêm tiệc năm đó bị rò rỉ.
Trong đó có cả giọng nói của Huy:
“Anh đã sắp xếp cho em rồi, đừng làm sếp thất vọng.”
Vụ việc khiến công ty chấn động, sếp tổng bị điều tra, còn Huy bị đình chỉ vì “vi phạm đạo đức nghề nghiệp”.
Người đứng sau vụ rò rỉ ấy — chính là Linh.
Sau khi rời Huy, cô âm thầm học thêm, làm việc cho đối tác của công ty anh, rồi thăng chức trợ lý giám đốc dự án. Khi có vị trí vững, cô tung bằng chứng — đòn trả thù gọn gàng, hợp pháp, và chí mạng.
Ngày ra tòa ly hôn, Huy tiều tụy, quỳ xin tha thứ.
Linh chỉ nhìn anh lạnh lùng:
“Anh dùng tôi để đổi lấy chức, còn tôi dùng sự thật để lấy lại danh dự.”
Cô ký tên, bước ra khỏi phòng xử, nắng ngoài trời rực rỡ.
Phía sau, người đàn ông từng phản bội cúi đầu, mất tất cả — tiền bạc, địa vị, và cả linh hồn.











